kimhoa

TIỂU SỬ

Tôi tên là : Hồ Thị Kim Hoa.
Sanh ngày : 12/05/1952 tại làng Mỹ Lộc – Quận
Tam Bình, Tỉnh Vĩnh Long.
Cha là : Hồ Thành Trung – Chết năm 88 tuổi.
Mẹ là : Lê Thị Đê – Chết năm 84 tuổi.

Sống trong gia đình đông con ( 5 anh, 1 chị gái).

Khi tôi lớn lên nghe mẹ kể lại là : sanh tôi ra trong lúc chiến tranh, gia đình phải chạy giặc.

Quê ở tận làng Mỹ Lộc ( Cái Ngang), muốn lên tỉnh phải đi bằng tàu, không có đường xe. Lúc chạy giặc thì mẹ có mang sắp đẻ, bầu thai đó là tôi.

Giặc giả nổi lên, gia đình cha mẹ tôi và một số bạn bè phải di tản đến tá túc với một người bạn của cha mẹ tôi. Nhà người bạn tương đối rộng và cất chắc chắn(để tránh bom đạn). Tôi cất tiếng khóc chào đời trong cơn loạn lạc.

Chạy giặc làm gì có thức ăn, mẹ tôi mới sanh không có sữa cho con bú. Nghe mẹ kể lại là : mỗi lần tôi khóc thì lấy cây mía đập dập, lấy nước mía cho tôi uống. Mới đẻ mà không có sữa, lại uống nước míanên tôi bị đau bụng, khóc. Khuya khóc, mẹ phải bồng ra nhà lồng chợ để dỗ tôi nín.

Mẹ nói : có thuốc men gì đâu (chỉ bọc theo mấy viên thuốc tàu, kêu bằng “quờn đỏ” gì đó…?), mua ở tiệm thuốc Bắc.

Các bạn ơi, tôi chỉ nhớ có bao nhiêu đấy thôi.Mới sanh ra là tôi đã chịu khổ rồi. Nghe nói là đẻ tôira, lo chạy giặc, cho tới hai năm sau mới làm khasanh nên cha mẹ tôi không có nhớ ngày sanh tháng đẻgì hết, mà chỉ biết lấy ngày làm khai sanh làm ngàysanh, tháng đẻ của tôi. Viết tới đây, tôi thương cha mẹtôi vô cùng, vì đã thai nghén và sinh tôi ra trong lúc loạn lạc. Đã bảo là khổ thì làm sao mà không đặt tên Hoa (Qua : trôi qua, đi qua).

Sau khi yên giặc, cha mẹ tôi lại trở về làng Mỹ Lộc ( Cái Ngang) sống ở đây 3 năm. Lúc tôi lên 5tuổi, lại có giặc giả nữa. Cha mẹ tôi lên tỉnh Vĩnh Long và định cư ở đó. Từ lúc 5 tuổi, tôi ở Vĩnh Long và đi học cho tới lớn, tôi học trường Tống Phước Hiệp, tỉnh Vĩnh Long.

Học hết Trung học, tôi lên Sài Gòn đi làm ở Bộ Giáo Dục ( Nhân viên Bộ Giáo Dục) và có chồng. Chồng tôi làm Giáo Sư, có 4 đứa con ( 2 trai, 2 gái), tôi ở Việt Nam cho đến khi 29 tuổi thì gia đình, tôivượt biên và đến định cư ở Úc, sống cho đến bây giờ.

DUYÊN LÀNH TÔI ĐƯỢC GẶP THẦY

Tôi bệnh dữ lắm, Tất cả Bác Sĩ Tây Y nổi tiếng ở Tây Úc đều bó tay (4 năm như vậy). Tôi vô cùng tuyệt vọng, một hôm tôi nằm chiêm bao, tôi thấy tôi nằm trên cái giường bằng cây, mà cái giường quay vù vù, tôi đưa tay lên và nói : “Chỉ có ông Tám mới cứu nổi tôi”, và còn thấy tôi đang ngồi trên cái ghế có một ông lấy cái nón len đội lên đầu tôi, và cho tôi biết chỉ có ông Tám mới cứu được tôi. Tôi giật mình thức dậy kể cho anh Vinh nghe (anh Vinh là chồng của tôi). Anh Vinh nói ổng có nghe nói đến ông Tám, còn tôi thì không biết ông Tám. Anh lần mò đi hỏi thăm thì mới biết, anh chị hai Ánh là chủ Thiền Đường ở Tây Úc. Anh chị hai nói biết ông Tám, tụi tôi không có tunên làm gì mà biết Thầy ở đâu để liên lạc.

Nghe nói Thầy quanh năm suốt tháng đi truyềnpháp. Nên ông chồng tôi nhờ chị hai Ánh tìm giùm cho biết Thầy đang ở đâu để xin Thầy chữa bệnh. Chịhai thấy tôi bệnh quá, Chị nói để chị tìm số điện thoạigiùm cho. “ Chị phone qua chú Liêm ở Canada, chú Liêm cho biết là Thầy đang ở Nhật”. Và cho số điện thoại của một bạn đạo ở Nhật, chị này sẽ biết về Thầy. Chị hai phone cho chị bạn đạo ở Nhật, chị cho biết làngày giờ nào Thầy xuống nhà chị. Tụi tôi nhờ chị nầytrình bày qua cho Thầy. Thầy cho gặp và hẹn ngàygiờ, mà cũng là ngày chủ nhật, tôi nói, có số điệnthoại và ngày giờ, Thầy cho gặp sao không phone ởnhà cho tiện. Ông chồng tôi trả lời : Tôi với bà lạ quắcphone gặp Thầy không được hay, nên mới xuốn Thiền Đường nghĩ là có anh chị hai quen biết với

Thầy, phone nói chuyện trước đỡ cho tụi tôi. Vì vậynên tôi với anh Vinh xuống Thiền Đường để chờ tớigiờ phone cho Thầy. Ai dè đâu cú phone này có trởngại, nhằm ngày chủ nhật nên bạn đạo tới thiềnchung, lu bu chị hai lại quên phone cho Thầy. Đến khitôi nhắc : “Coi chừng Thầy đi mất” thì chị mới nhớ lạivà phone cho Thầy. Quả thật thì Thầy đi rồi, Thầykhông còn ở nhà chị bạn đạo ở Nhật nữa, xin chị chobiết số phone khách sạn Thầy ở, thì chị kia cũng cho,và còn cho biết là từ nhà chị đến khách sạn Thầy ởcũng rất xa. Thầy hẹn 1 giờ trưa gặp, để phone, vì trễnên vẫn không gặp được Thầy. Thực sự tụi tôi buồnlắm, lúc ngồi ở Thiền Đường để chờ phone cho Thầy,tôi ra phòng khách nhà chị hai, tôi nhìn lên hình hỏiông này là ai, chị hai cho biết là ông Tám, thì đúng làcái ông mà trong chiêm bao ổng đặt cái nón lên đầucho tôi. Tôi ráng ở Thiền Đường cho tới 4 giờ chiềuthì anh Vinh phone điện thoại cho Thầy, anh bấmngay số chị bạn đạo bên Nhật đã cho, người ở đầu dâybên kia trả lời số này không đúng (thực sự lúc này tụitôi muốn khóc), tự dưng ông chồng tôi phone lại mộtlần nữa thì số đầu của số điện thoại cho là 04 mà ổngbỏ số 0 đầu chỉ bấm số 4. Lúc này có một giọng nóingười đàn ông, chồng tôi hỏi : “ông có biết ôngLương Sĩ Hằng không ông?”

– Người trong điện thoại nói : “ Lương Sĩ Hằnglà tôi đây!” (Lúc này tôi mừng quá!), cuối cùng thì tôicũng gặp được Thầy.

– Thầy nói : “Cho cái giờ bên Úc để gọi qua, Thầy chờ hoài mà không được nên Thầy đi về Kháchsạn.”

Ông chồng tôi đưa điện thoại cho chị hai, chịhai xin lỗi Thầy rồi chị đưa điện thoại lại cho tôi.

– Thầy nói :”Mày ở đâu?”
– Tôi nói : “ Dạ con ở Úc, Tiểu Bang Tây Úc,
Thành Phố Perth.”
– Thầy nói : “ Tao ở Úc , Thành Phố Perth mới
về, sao tao không gặp mày”.
– Tôi nói : “ Tại lúc đó con bệnh quá, ở nhà đưa
con về Việt Nam để trị bệnh”.

Tôi bệnh mà lúc đó cầm điện thoại nói chuyệnvới Thầy tự dưng tôi biết nói. Tôi nói câu đầu tiên là :“ Chào ông, ông có phải là Đức Phật Thầy Támkhông? Con bệnh lắm ông ơi, con nằm chiêm baothấy con nằm trên cái giường bằng cây, mà cái giườngquay vù vù. Con đưa tay lên và nói chỉ có ông Támmới cứu nổi và con còn thấy con ngồi trên cái ghế,ông lấy cái nón len đội lên đầu con. Vậy ông có phảilà ông Tám không?”

– Thầy nói : “ Phải, tao cứu mày.”

Tôi mừng quá nói : “ Thầy cứu con hả?”. Đangcầm điện thoại mà Thầy kêu tôi cầm ly nước lạnh lênniệm Nam Mô A Di Đà Phật xong rồi uống đi, mớicầm ly nước lạnh tôi nói là con niệm không được.

Niệm Nam : là cái xác tôi nó nóng lên hực hực, đầuóc quay cuồng không cách nào niệm được. Thầy nói:” về nhà cầm ly nước lên niệm và uống đi. Con Bê nóđi chơi rồi, một lát nó về tao khám cho mày.”

Tôi đi về nhà, mới về tới nhà cầm ly nước lênniệm Phật và uống.

Nó vật tôi muốn chết, mỗi tiếng Nam, Mô, A,Di, Đà,Phật, xác nóng hừng hực.

Tôi cũng ráng niệm và uống hết ly nước, nhàtôi cách nhà chị hai Ánh không xa cỡ 10 phút lái xe.Mới uống xong thì có Thầy gọi lại.

– Thầy nói :”Tao khám cho mày rồi?”
– Tôi nói :”Ông làm gì mà hay dữ vậy? Ông ởbên Nhật con ở Úc làm sao mà khám được.”Tôi không có tu vô vi làm sao mà biết Thầy của mình “siêu đẳng” dữ vậy.
– Thầy nói :”Mỏ ác của mày bị sụp.”

Đã lâu tôi không còn nhớ gì hết kể cả cái têncủa tôi, tôi còn không nhớ. Vậy mà cầm điện thoại nóichuyện với Thầy tự nhiên tôi biết nói.Chẳng mấy chốc, mỗi lần uống nước như Thầy dạytôi cầm ly nước lạnh lên xin Đức Phật A Di Đà chođiển. Trong một tuần lễ tự nhiên tôi nhớ lại hết mỗikhi nói chuyện và trở lại bình thường. Nghiệp tôinặng quá, nên tôi chưa gặp được Thầy, vì Thầy mới ởPerth về Mỹ làm sao mà tôi gặp được Thầy trong nămnày.

Tôi chưa có yên đâu, chỉ nhớ lại thôi, trongmột năm nay tôi báo Thầy nhiều lắm. Bệnh uốngthuốc không được, uống vô ói ra hết.

Ông bác sĩ này người ngoại quốc, ông rất hiền,hay lắm, là Thầy của bác sĩ mà ổng còn phải hăm tôirằng không uống thuốc đừng có xuống ổng nữa, vàbắt buộc tôi phải uống.

Tôi kêu Thầy và nói con uống thuốc không được, uống là ói ra hết.

– “Vậy mỗi lần con cầm viên thuốc con kêu ông,ông giúp con uống nghe”. (kêu bằng vô vi)

Quả thật mỗi lần cầm một viên thuốc, tôi đều kêu Thầy phụ giúp tôi uống, không thì đều bị ói rahết. Mỗi viên thuốc là mỗi tình thương Thầy đối vớitôi. Mỗi lần tôi đau ở đâu, uống thuốc không hết, tôiliền điện thoại cho Thầy. Thầy vuốt bên Thầy chỗ đóthì bên đây Tôi hết. (Thầy nói với tôi như vậy)

Trong một năm: Thầy nhờ cô Bê gửi thuốcthanh lọc hết bộ này tới bộ khác, cho tôi uống liên tụcmột năm.

Cảm động vô cùng: là lúc tôi “phone” cho Thầy ở Nhật, Thầy nhường hai hộp thuốc Megaxeo,thuốc bổ Thầy đem theo để uống trong lúc Thầy đitruyền pháp, lúc đó có chị Phẩm cùng đi Nhật với Thầy và Thầy nhờ chỉ đem về Úc cho tôi. Thầy bảo: “Đem cho con Hoa nó uống. Nó quá yếu rồi”.Vật xácquá có lúc muốn chết cho rồi.

Tôi phone cho Thầy: và nói xin ông Phật chocon được chết, sao đang nói điện thoại mà tôi khôngcòn nghe tiếng Thầy nói, Thầy đi đâu mất. Nghe tiếngcô Bê nói: “Thầy đi ăn rồi!”, tôi giật mình rằng tôiquá ngu. Ông Phật đang cứu mày mà mày đòi chết,quả không xứng đáng, không có dũng cảm tí nào. Tôinói điện thoại với cô Bê một chút. Rồi Thầy nói điệnthoại lại với Tôi. Tôi xin lỗi Thầy

Thầy cũng tha và Thầy nói: “mày vô sanh bấtdiệt, có chết thì chết cho Phật, tử vì Đạo, không có

chết cho ma quỷ”. Bệnh chịu không nổi thì kêu, kêuthì hết mà cứ như vậy hoài.

Trong một năm này: tôi không có niệm màcũng đâu có tu hành gì. Vậy mà nói chuyện với Thầyqua điện thoại có lúc người tôi khẽ mát.

Tôi “phone” cho Thầy : Thầy mừng lắm, vàkhoe con biết làm thơ.

– Thầy nói: “Mày đọc cho tao nghe.”
– Tôi đọc: “Ơn cứu tử lấy chi đền đápNguyện tu hành để trả ơn Thầy.”

Tôi lại đọc thơ tiếp. (tặng cho anh bạn Vinhcủa con)

“Anh với em ông trời đã định
Tình cảm vợ chồng chỉ bấy nhiêu thôi
Đời còn lại em dành cho đạo
Biết được rồi lấy đó làm vui
Đời lắm đau buồn xin đừng nhớ
Hai đứa mình cùng nhau tiến bước.”

Tôi hỏi Thầy: con làm có đúng không sư phụ,vì thú thật với Thầy là con nguyện cứu nhân độ thế.

– Thầy nói: “Mày làm thơ đúng và nguyện đúngnhưng mày đừng có làm thơ nữa. Điển Thầy cho đểgiữ cái xác, chờ Thầy qua, làm thơ hoài làm sao chịunổi, mất Điển hết.”

Mà ngộ lắm, sáng thức dậy muốn làm thơ, thấy cái gì trước mắt là muốn làm thơ liền. Như thấy hoaliền muốn làm thơ.

“Hoa xinh xắn kính dâng lên cha
Hoa nào đẹp được dâng lên cha
Hoa ơi hoa nở đừng tàn
Trăm hoa đua nở để mừng ta.”

Lần “phone” này hơi tỉnh một chút. – Tôi nói: “ Xin Thầy cho phép con được gọi Thầy bằng sư phụ.” Thầy chịu. Từ đây về sau không còn gọi Thầy mà gọi bằng sư phụ. – Tôi nói: “ Còn mấy đứa con của con kêu ông bằng gì?” – Thầy nói: “Nó kêu ông nội ông ngoại gì cũng được.” Rồi ngày tháng cũng qua, tôi ráng chịu đựng một năm. Tôi nhớ ngày “phone” Thầy là ngày 02/04/1995. Năm sau cũng vào tháng 4/1996, Thầy ghé Sydney rồi mới sang Tây Úc, thành phố Perth.Thầy nhờ cô Hòa ở Sydney xách cho tôi hai bình sữabột bự. (cho tôi mau lại sức) Nghe cô Hòa nói Thầy không ở Sydney lâunữa. Tại vì Thầy nói: – “Tội nghiệp con Hoa đang ở Úc, nó đang chờ tao”. Lúc gặp tôi Thầy nói: – “Tao muốn cho mày mạnh liền”.Ôi biết bao nhiêu tình thương của Thầy đối với tôi. Thầy xuống nhà tôi trị bệnh cho tôi hết liền.Nhà được mở cửa cho sáng, bật bếp lên nấu ăn được,mở ti vi lên coi tôi đều chịu được. Thầy kêu tôi nhắmmắt lại nhìn giữa trung tâm chân mày niệm Phật.

Tôi làm theo lời Thầy dạy mà tôi làm không được.

Tôi nói với Thầy:

– Con nhắm con mắt lại nó trắng, con đâu có biết trung tâm chân mày ở đâu mà niệm.

– Thầy nói: “Mày tu nhiều kiếp rồi.”Lúc Thầy còn ở Perth, tôi cố gắng nhắm mắtlại niệm Phật như Thầy dạy. (mà vô phương)

Có ai mà ngu ngốc như tôi, một câu Nam Mô A Di Đà Phật mà niệm cũng không được.

Mỗi ngày lên “hotel” chỗ Thầy ở tập niệm mà cũng không được.

– Thầy nói: “Sáu tháng sau mày mới niệm được”, tôi cũng dạ chớ đâu biết nói gì. Mà lúc Thầy xuống nhà tôi, Thầy làm bệnh cho tôi xong Thầy cónói cô Bê đưa cho anh Kiệt một cái băng cassette do nghệ sĩ Việt Nam phát tâm cúng dường mà chưa có phổ biến ra.

– Thầy nói: “Anh Kiệt chỉ được thâu một cái chotôi thôi, nó nghe cho nó vui.”

Sau khi Thầy đi rồi, tôi hết bệnh nhưng sức khỏe quáyếu sau năm năm bệnh hoạn. Vì chứng bệnh kỳ lạhành hạ thể xác hầu như đã kiệt sức.

Gia đình đã quá khổ về tôi. Cũng là lúc ông chồng tôi tốt nghiệp xong kỹ sư hầm mỏ, phải đi làmxa Perth. Tôi quá yếu, con bốn đứa còn nhỏ, đứa congái lớn mới có 11 tuổi làm sao lo nổi cho gia đình.

Quyết định của anh bạn chồng tôi là hy sinh bằng cắp ở lại lo cho mẹ con tôi.

Chỉ biết gom lại hai câu:

“Đời lắm đau buồn xin đừng nhớ
Hai đứa mình cùng nhau tiến bước.”

Từ khi được Thầy trị bệnh, gia đình lại được sống vui vẻ. Nhờ sự cứu độ tận tâm của Đức Thầy. Mỗi ngày tôi nghe cái cassette Thầy cho và mỗi ngày tôi tập niệm hoài mà nó không niệm được. Có ai mà ngu ngốc và vô pháp khó như tôi không. Có sáu chữ mà niệm cũng không được thì làm sao soi hồn.

Tại vì trước khi soi hồn là niệm ba lần NamMô A Di Đà Phật. Tôi muốn tu lắm mà niệm Phậtkhông được. Tôi buồn lắm và thường ngồi trước kiếng vô vi khóc, mỗi ngày xin Đức Quan Thánh Đế Quâncho con niệm Phật được. Không niệm Phật được thôithì tôi lo lạy.

Hồi lúc Thầy trị bệnh cho tôi xong Thầy kêu:

– Minh Sơn dạy cho tôi lạy kính vô vi.(Trước khi đi Thầy có gắn cho tôi một cái kính vô vi.) Lúc đầu tôi lạy có một cái tôi đứng lên không nổi, xác tôi quá yếu.

– Thầy nói: “Mày như bà già bảy, tám chục tuổi”, mà lúc đó tôi có bốn mươi mấy tuổi, vậy mà tôicố gắng tập lạy hoài, mỗi ngày tôi lạy một cái rồi từ từlên hai, chẳng mấy chốc tôi lạy một lần 50 cái chớp nhoáng, đi đứng trở lại bình thường, cái băng cassette Thầy cho tôi mở nghe mỗi ngày, vậy mà có một bữa tôi nghe bản cổ nhạc (lâu rồi tôi quên) do nghê sĩ Hồng Nga hát, mỗi lần hát tới “Nam Mô A Di Đà Phật” tự nhiên tôi niệm theo được, mà tôi cứ canh tới chỗ ca sĩ Hồng Nga niệm tôi mới niệm được. Cứ như vậy hoài tôi sợ quá “phone” cho Thầy. Thầy nói:

“Mày làm sao mày làm, miễn mày niệm được thì thôi”

Từ đó, tôi niệm được luôn. Từ từ không phải nghe ca sĩ Hồng Nga niệm để tôi niệm theo nữa. Tôichực nhớ lại lời Thầy “sáu tháng sau mới niệm được”. Tôi thực hành Pháp Lý và niệm sáu chữ “Nam Mô A Di Đà Phật” xong rồi mới soi hồn.

Bây giờ nói tới niệm được, nó niệm liên tu bấttận. Mỗi tiếng niệm Nam Mô A Di Đà Phật nó bắn rakhỏi đầu ba tấc làm tôi sợ quá lại “phone” hỏi Thầy cái gì kỳ quá ông ơi. Thầy nói: “Đó là chơn tâm”.

Sau khi Thầy cứu, rồi sáu tháng sau tôi mới vào Pháp được, đâu có ai ngờ Thầy biết trước là phải đưa cái băng cassette đó cho tôi nghe, tôi niệm mớiđược.

Mới bắt đầu vô Pháp tôi nói ham tu chớ tôi có biết gì tu đâu. Tôi không có đọc sách của Thầy dạy tu, mà do anh bạn (chồng tôi) ở nhà ảnh tu trước ảnh dạy lại cho tôi.

Tôi bắt đầu tu thấy ấn chứng sợ quá viết thư cho Thầy, “phone” cho Thầy. Tôi xin viết lại lá thư thứ nhất tôi gửi cho Thầy và thơ Thầy trả lời lại cho tôi.